T2, 02 / 2015 2:46 Sáng | ngongan
Tôi mới đọc một giai thoại: Một  triết  gia  lớn  và là nhà  toán  học  nổi  tiếng  thế giới đang  ở trong  một chiếc  máy  bay. Ông  ta ngồi trong  chỗ  của mình  và nghĩ  về những  vấn đề toán học lớn lao, thì bỗng  nhiên  một  thông  báo đưa tới từ  cơ  trưởng:   "Tôi  rất  tiếc,  sẽ  có  hơi  chậm  trễ. Động  cơ số một đã bị hỏng  và chúng  ta hiện  đang bay với ba động cơ."
Mười  phút sau lại một thông  báo nữa, "Tôi sợ là sẽ có chậm  trễ thêm  – các động  cơ số hai và ba đã bị hỏng và chỉ số bốn còn lại."
Thế  là  triết  gia  này  quay  sang  anh  bạn  ngồi  bên cạnh  mình  và nói,  "May  đấy!  Nếu  động  cơ kia  bị hỏng  nốt  thì  chúng  ta  sẽ  ở  trên  cao  này  cả  đêm mất!"
suy-nghi-that-bai
Suy nghĩ của chính bạn giải quyết vấn đề
Khi  bạn  nghĩ  lâu  theo  một  tuyến  nào  đó,  chính chiều  hướng  của  nó làm  cho  những  điều  nào  đó thành có thể – những  điều  ngớ  ngẩn  cũng  là có thể.  Một  khi bạn đã coi vấn đề con  người  là nghiêm  chỉnh,  một  khi bạn bắt đầu nghĩ về con người  như vấn đề, bạn đã chấp nhận  tiền  đề  nào  đó,  bạn  đã  lấy  bước  đầu  tiên  sai  đi. Bây giờ bạn có thể đi theo  hướng  đó, và bạn có thể cứ đi tiếp mãi. Bây giờ có một số lượng sách lớn trong văn đàn  đã  được  viết  ra  về  hiện  tượng  tâm  trí,  phân  tâm; hàng  triệu  bài báo đã được  viết ra, rồi các chuyên  luận và sách.  Một  khi  Freud  mở  ra cánh  cửa  của  logic  nào đó, nó chi phối cả thế kỉ. Phương    Đông    có   cái nhìn  hoàn  toàn  khác.  Trước hết, nó nói không  vấn đề nào là nghiêm chỉnh cả. Khoảnh khắc  bạn  nói  không  vấn  đề nào  là nghiêm  chỉnh,  vấn  đề gần  như  99  phần  trăm  chết. Toàn   thể  cái  nhìn   của  bạn thay đổi về nó. Điều thứ hai phương   Đông   nói  là  ở  chỗ vấn  đề  có  đó  bởi  vì  bạn  bị đồng  nhất  với  nó.  Nó  chẳng liên   quan   gì   tới   quá   khứ, chẳng  liên quan  gì tới lịch sử của nó. Bạn bị đồng  nhất với  nó  – đó  là  điều  thực.  Và  đó  là  chìa  khoá  để  giải quyết mọi vấn đề.
Chẳng  hạn,  bạn  là người  giận  dữ.  Nếu  bạn  đi tới nhà phân  tâm, ông ấy sẽ nói, "Đi vào quá khứ đi… làm sao giận  dữ này nảy sinh?  Trong  tình huống  nào nó đã trở  nên  ngày  một  được  ước  định  và in dấu  vào  tâm  trí bạn? Chúng  ta sẽ phải tẩy sạch những  dấu ấn đó; chúng ta sẽ phảo  chùi  sạch  chúng  đi. Chúng  ta phải  lau sạch quá khứ của bạn hoàn toàn."
Nếu bạn đi tới nhà huyền  môn  phương  Đông,  ông ấy sẽ nói, "Bạn nghĩ rằng bạn là cơn giận, bạn cảm thấy bị đồng nhất với cơn giận – đó là chỗ mọi sự đi sai. Lần sau cơn giận  xảy ra, bạn chỉ là người  quan  sát, bạn chỉ là nhân  chứng.  Đừng  bị đồng  nhất  với cơn giận.  Đừng nói,  'Tôi  là cơn  giận.'  Đừng  nói,  'Tôi  đang  giận.'  Thấy nó  xảy  ra  cứ  dường   như  nó đang  xảy  ra  trên  màn  hình  ti vi. Nhìn vào bản thân bạn cứ dường  như bạn đang  nhìn  vào ai đó khác."
Bài viết cùng chuyên mục